Ring ring
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
Niếp môn - Tâm kỳ như họa

Phan_21

"Ngươi!" Lãnh Tang Thanh cắn chặt đôi môi hồng thuận của cô.

Lại một cái gối hướng về phía bóng lưng của Niếp Tích bay tới, nhưng lại nện lên đầu Niếp Ngân vừa đẩy cửa đi vào, anh một tay dễ dàng bắt được, mặt không chút thay đổi đi đến.

Tim Lãnh Tang Thanh lại đập nhanh một nhịp, gương mặt trong nháy mắt ửng đỏ, dưới tình thế cấp bách, cô kéo chăn giấu mình bên trong, cuộn mình trong một góc giường.

"Tích!" Niếp Ngân biểu hiện bất ngờ, nhưng cũng không hề ngạc nhiên, liếc mắt nhìn Lãnh Tang Thanh dùng chăn che mình trên giường.

Niếp Tích hiển nhiên nhạy bén mà chú ý tới ánh mắt của anh, bất đắc dĩ nắm chặt mũi, đi tới bên cạnh Lãnh Tang Thanh, vén mạnh chăn lên.

Một người quần áo chỉnh tề, tóc không rối, Lãnh Tang Thanh hoàn toàn lộ ra trong mắt Niếp Ngân.

"A!" Lãnh Tang Thanh hét lên.

"Này, đại ca, anh dù sao cũng đừng hiểu lầm nha!" Niếp Tích vô tội mà giải thích.

"Ngươi vào đây làm gì?" Niếp Ngân nhạt nhạt mở miệng, nhìn thoáng qua Lãnh Tang Thanh trên giường, không để ý đến cô.

"Tôi đến, là muốn hỏi chị dâu mấy câu." Niếp Tích vừa cười vừa nói.

Nghe được hai chữ "Chị dâu" Lãnh Tang Thanh lén mở tay ra, nhìn vẻ mặt Niếp Ngân, mà trên mặt Niếp Ngân không có biểu cảm gì, giống như không để tâm đến cách gọi của anh, cũng không quan tâm ai gọi ai...

"Hỏi cô ấy cái gì?" Vẻ mặt Niếp Ngân bình tĩnh.

"Muốn biết hả? Anh hỏi cô ấy đi, tôi đi." Dứt lời, Niếp Tích đưa vai, đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Niếp Tích đi rồi, Niếp Ngân cũng không nói chuyện với Lãnh Tang Thanh, một mình đi tới bên cửa sổ, từ trong túi lấy ra một hộp diêm châm điếu xì gà, làn khói lượn lờ, đoán không ra anh nghĩ cái gì.

Lãnh Tang Thanh ngồi dậy, lộ vẻ tức giận mà theo dõi anh, sau một lát, cực kỳ ủy khuất mà quyết định phá vỡ bầu không khí xấu hổ trước mắt, "Này, anh vào đây làm gì?"

Niếp Ngân không nói gì, đôi mắt chim ưng vẫn nhìn ngoài cửa sổ. Bầu trời hôm nay thật nhiều mây, che kín hơn nửa ánh sáng, chiếu vào trên mặt anh, lộ vẻ vô cùng lạnh lùng, lại đặc biệt xa cách.

Lãnh Tang Thanh vốn muốn phá vỡ bầu không khí xấu hổ này, nhưng bị Niếp Ngân lờ đi, khiến cho cô càng thêm xấu hổ."

"Có thể nói cho tôi anh đang suy nghĩ gì không? Biết đâu hai người bàn bạc, sẽ có biện pháp giải quyết."

Niếp Ngân hít sâu một hơi xì gà, nhả khói ra tiếng "Hô", đây là lần duy nhất anh phát ra âm thanh, giống như căn bản không nghe thấy câu hỏi của Lãnh Tang Thanh, thậm chí đến mức căn bản không thấy Lãnh Tang Thanh.

Lãnh Tang Thanh thở gấp, khuôn mặt nhỏ ủy khuất khiến cho người ta tan nát cõi lòng, cô hạ giọng, rồi lại dằn xuống kích động, thấp giọng nói: "Chúng ta, lại khôi phục thành người xa lạ sao!" Đang nói chuyện, nước mắt đau lòng của cô tràn ra, lăn xuống hai má.

Niếp Ngân dụi lửa, đem điếu xì gà ném vào trong gạt tàn, không nói gì.

"Tốt, vậy ngày mai ..."

Lãnh Tang Thanh còn chưa nói xong, liền bị Niếp Ngân ngắt lời,

"Chuẩn bị một chút, ngày mai theo tôi rời khỏi đây."

Ngày mai?

Rời khỏi?

Lãnh Tang Thanh sợ run một chút, lấy tay tùy tiên lau nước mắt, hơi thở còn nghe tiếng thúc thít, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng lại có vẻ hoàn toàn khó hiểu.

Chương 27: Niếp Ngân nói

"Vì sao vội như vậy?" Âm thanh của Lãnh Tang Thanh như dặn dò, đôi mắt tuyệt mỹ lấp lánh.

"Lẽ nào cô muốn ở lại?" Đôi mắt chim ưng của Niếp Ngân, lạnh lùng mà nhìn Lãnh Tang Thanh.

Lãnh Tang Thanh cố gắng tìm kiếm một chút tình cảm trong đôi mắt anh.

Anh tiến lên, từ trên cao nhìn xuống cô, đột nhiên giơ tay, ngón tay thon dài hướng đến khuôn mặt của cô, nhưng gần chạm tới lại dừng lại, buông xuống, nhàn nhạt nói, "Cô không phải cũng muốn rời khỏi đây sao? Lời của phụ nữ nói lẽ nào cũng chỉ như gió thoảng mây bay sao?"

Lãnh Tang Thanh sửng sờ nhìn tay anh, vừa rồi anh muốn làm gì? Là muốn sờ khuôn mặt của cô sao? Thế nhưng giọng điệu của anh có chút lạnh lùng, à, cẩn thận nghe ra kỳ thực cũng giống thường ngày, cô cho rằng, sau khi trải qua chuyện lần này, quan hệ hai người sẽ có chút thay đổi, cô tưởng rằng...

Hóa ra, tất cả mọi chuyện, chỉ do cô tưởng rằng ...

"Thế nhưng, cơ thể của anh… " Âm thanh của cô mệt mỏi và có chút mềm mại, giống như người say rượu có thể bị ngã.

"Cô không cần lo lắng những điều này, cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, đi theo tôi, là được rồi." Giọng điệu Niếp Ngân bình thường, nhưng sâu trong ánh mắt, trước sao lại có thể khiến cho Lãnh Tang Thanh cảm giác được có một điều không thể đoán trước.

Một câu "Đi theo tôi, là được rồi" khiến cho tim của Lãnh Tang Thanh đập không ngừng, lần đầu tiên, tim của cô bị một câu nói của một người đàn ông làm xao động, ngẩng đầu nhìn đôi mắt Niếp Ngân, cử động, cũng lạnh lùng.

Một tiếng gõ cửa lễ phép, ra hiệu có người muốn phá tan cái hình ảnh ấm áp bên ngoài này.

Hai người theo tiếng đi tới, trước cửa chính là Tần quản gia.

"Ách...Tôi rất xin lỗi, tiên sinh dặn tôi sắp xếp phòng cho Lãnh tiểu thư, mà tôi lập tức sẽ theo tiên sinh ra ngoài làm việc, cho nên chỉ có thể quấy nhiễu trước một chút." Trong giọng nói của Tần quản gia tràn đầy áy náy, thấy tuổi trẻ thân mật, ông cũng không tiện ngẩng đầu lên.

"Biết rồi, là về phương diện nào?" Niếp Ngân lấy tay về, vẻ mặt bổng nhiên nghiêm túc.

"Cái này, xin lỗi tôi không tiện nói thẳng, tóm lại là chuyện tốt." Tần quản gia ngẩng đầu lên nhìn Niếp Ngân, ánh mắt tỏ ý mong muốn đối phương có thể hiểu thân phận của mình.

Niếp Ngân tất nhiên sẽ không làm khó ông, từ nhỏ anh chỉ biết Tần quản gia là người có năng lực.

"Nói với cha tôi một tiếng, không cần sắp xếp phòng cho cô ấy, cô ấy sẽ trực tiếp ngủ trong phòng của tôi." Niếp Ngân kiên quyết mà nói, đồng thời cũng là một lời phân phó.

Tim của Lãnh Tang Thanh "Thình thịch" một tiếng.

Tần quản gia mỉm cười trong lòng hiểu rõ: "Tốt lắm, thiếu gia, tôi lui xuống trước."

Niếp Ngân gật đầu, sau đó ngồi xuống ghế sô pha, vẻ mặt đông lại.

"Làm sao vậy?" Lãnh Tang Thanh nhìn ra vẻ mặt của Niếp Ngân tràn đầy tâm sự, lo lắng mà hỏi.

Niếp Ngân không để ý đến cô, đột nhiên từ sô pha đứng lên, bước nhanh ra khỏi phòng.

"Này, Niếp Ngân..."

Niếp Ngân vẫn không hề quay đầu lại.

Trong phòng trống trơn, lại chỉ còn có mỗi một mình cô, với loại đàn ông như Niếp Ngân, thật đúng là khác thường, chỉ có điều cô hiểu rõ anh chưa?

Nếu anh ghét cô, vì sao còn cho cô vào phòng anh?

Mọi thứ ngoài cửa sổ cũng đẹp như vậy, trên bãi cỏ, hình dáng cao gầy của Niếp Tích đang đánh gôn, tư thế ưu nhã cùng với thần sắc an tĩnh, hòa nhã trái ngược với anh.

"Anh hình như không vừa mắt như vậy."

Lãnh Tang Thanh mặc dù có chút cô đơn, nhưng vẫn hăng hái bừng bừng chạy xuống lầu, cô chính là loại người, cho dù trời có sập xuống, cô cũng muốn ăn uống no đủ rồi chết.

Niếp Tích từ xa đã thấy Lãnh Tang Thanh như con bướm tung tăng chạy tới, anh đem gậy đánh gôn văng trên mặt đất, hết sức hưởng thụ mà thưởng thức một bức tranh tuyệt đẹp.

"Này, song sinh, nhìn cái gì chứ!" Lãnh Tang Thanh đi tới bên cạnh Niếp Tích, cái tay như ngọc của cô vỗ lên vai Niếp Tích một cái, đồng thời, trong không khí xẹt qua một hương thơm của cô.

Niếp Tích cười cười, cười đến mức giống như một tên tiểu tử ngây ngô: "À, chưa từng, đánh sao?" Anh cầm quả bóng gôn, xoay vòng trong bàn tay.

"Tôi là một tiểu cô nương, sao có thể chơi loại trò chơi của ông già thế này." Lãnh Tang Thanh coi thường mà lắc đầu.

Niếp Tích ngoài ý muốn không "Đáp lễ" lại cô, trên mặt vẫn lộ ý cười động lòng người: "Tôi dạy cho cô? Thế nào?" Nói xong, không đợi Lạnh Tang Thanh trả lời, anh đem gậy đánh gôn nhét vào tay cô, tay cũng nắm lấy tay cô đang cầm gậy đánh gôn.

"Tay này bên trong, tay này bên ngoài, với ..." Niếp Tích thì thầm trong miệng, tâm tình không ở trên gậy đánh gôn mà nhìn Lãnh Tang Thanh trên mặt đất.

Tâm trạng không ở trên gậy đánh gôn, lại để trên ngón tay anh, Lãnh Tang Thanh cầm gậy đánh gôn đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Niếp Ngân rốt cục là người thế nào? Có thể nói cho tôi biết không?"

Niếp Tích nghe xong ngẩn ra, chậm rãi buông lỏng tay, đáy mắt hiện một tia đau đớn.

Nhưng lập tức lại khôi phục lại vẻ ngang ngược của anh trước đây, hai tay bỏ vào túi, đưa lưng về Lãnh Tang Thanh: “Hắn hả, với tôi gần giống nhau, chỉ có điều hắn làm chuyện xấu so với tôi nhiều hơn một chút, dí dỏm ít hơn tôi một chút, phản ứng chậm hơn tôi một chút, nữ nhân thích hắn ít hơn tôi một chút, nói chung là như thế."

Lãnh Tang Thanh mất hứng mà trừng mắt với anh, cái miệng nhỏ nín nghẹn: "Đúng, còn có nói lời thừa ít hơn anh một chút, trang điểm ít hơn anh một chút." Một cánh tay kéo Niếp Tích, cho anh đối mặt với mình, nghiêm túc mà nói: "Song sinh, tôi rất tin tưởng mới hỏi anh, anh có thể nghiêm túc trả lời tôi không, ngày mai tôi với anh ấy phải rời khỏi rồi, để tôi từ anh sớm hiểu biết thêm một chút đi."

Sau khi nghe vậy, vẻ mặt Niếp Tích lại ngẩn ra, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm Lãnh Tang Thanh.

Rời khỏi?

Ngày mai?

Mây trên trời ngày càng dày, ánh sáng mặt trời dần bị bao phủ.

Niếp Nhân Quân thay quần áo rồi, đứng trước gương chỉnh lại kẹp cà vạt được làm bằng vàng, trên kẹp cà vạt được đính năm viên kim cương, lấp lánh chói mắt, cái kẹp cà vạt này có xuất xứ từ một danh sư trên thế giới, toàn thế giới chỉ có hai cái, cái kia đang ở trên người tổng thống Mỹ.

"Tiên sinh, phải gọi tài xế, hay là tôi đi gọi?" Tần quản gia vẫn chờ đợi bên cạnh Niếp Nhân Quân.

"Không cần, bất kể làm vì động cơ gì, ta muốn đặt tâm tư vào nhiều một chút." Có lẽ bởi vì thấy tuổi tác của mình trong gương, vóc dáng được giữ gìn giống như người trẻ tuổi, hoặc trong lòng ông nghĩ đến chuyện của anh, bây giờ trong mắt Niếp Nhân Quân hiện lên một tia khoái trá.

Loại khoái trá này, Tần quản gia chưa từng gặp qua, nhưng ông lại hiểu rất rõ.

Sửa soạn xong xuôi, Tần quản gia đi theo phía sau Niếp Nhân Quân, đi tới bãi đỗ xe, chỗ dùng làm nơi để xe trong biệt thự của ông, chỉ có thể gọi là bãi đỗ xe.

Hai người đi tới đầu của một chiếc Bingley màu đỏ, Tần quản gia thành thạo đi tới mở cửa xe, đây là chiếc xe Niếp Nhân Quân thích nhất, đi theo Niếp Nhân Quân mấy chục năm, Tần quản gia đương nhiên hiểu rõ điểm ấy.

Còn có, chiếc xe này, nghiêm cấm Niếp Tích lái!

Lệnh cấm ấy đã đưa vào gia quy

Chương 28: Lo sợ trong lòng

"Tiên sinh mời lên xe." Tần quản gia vẫn thành thạo thu xếp một chút bên trong xe, cung kính mà nói với Niếp Nhân Quân.

Nhưng Niếp Nhân Quân lại đứng ở bên chậm chạp chưa di chuyển, chỉ thấy ông bình thản mà cười cười, sau đó lại lấy giọng điệu người làm cha mà nói: "Đến tiễn cha sao?"

Tần quản gia đứng thẳng lưng, tìm bóng dáng Niếp Ngân xung quanh, ông có thể khẳng định, chính là Niếp Ngân.

Chiếc Bugatti bên cạnh chiếc Bingley, cửa xe chậm rãi đẩy ra, thân hình Niếp Thân to lớn thon dài từ bên trong đi ra, không hề bất ngờ khi bản thân bị phát hiện, bởi bản thân cũng không có ý định trốn.

"Hoàng tử điện hạ, người vẫn tao nhã như thế." Niếp Nhân Quân nói đùa một câu, đang nói chuyện từ trong hộp lấy ra hai điếu xì gà, ném cho Niếp Ngân một điếu, ông biết rõ đây là một cuộc nói chuyện không ngắn.

"Con thấy là trong lòng người rất muốn làm quốc vương đến nổi không thể chờ nữa rồi." Niếp Ngân nhận điếu xì gà, xoay một vòng, tìm được tên người làm ra, những điếu xì gà Niếp Nhân Quân dùng, đều do cá nhân đặc chế, lớp vỏ cũng có đề tên người đó.

Niếp Ngân không châm lửa, mà tìm hiểu vào bên trong.

Niếp Nhân Quân ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Lại kiểu thời tiết chết tiệt thế này, chỉ mong cuộc nói chuyện của chúng ta đừng giống như lần trước." Trong lúc nói, vẻ tươi cười vẫn đọng trên mặt.

"Con rất tò mò việc mà cha muốn làm." Niếp Ngân không hề vòng vo.

"À? Nếu ta nói chỉ là xử lý một số chuyện cá nhân, con chắc là không tin ta." Niếp Nhân Quân hỏi lại.

Niếp Ngân không nói gì, chỉ là trong mắt hiện lên ý cười.

Niếp Nhân Quân xòe hai tay ra, bày ra vẻ mặt bất đắt dĩ: "Ta đây nói thẳng, thật là để ý một chút về chuyện của con."

Niếp Ngân không ngạc nhiên, đúng như anh suy đoán, chỉ có điều anh không hỏi đến cuối cùng có chuyện gì, bởi vì bất kể là cái gì, kết quả đều giống nhau.

Anh thở dài: “Thật ra con về đây là để nói với cha một tiếng, ngày mai con phải đi, đồng thời vĩnh viễn sẽ không can thiệp vào chuyện Niếp môn nữa."

"Đùng đùng ..." Một tiếng sấm rền vang trên bầu trời.

Vẻ mặt Niếp Nhân Quân bình tĩnh bất ngờ, điều này có chút ngoài ý muốn của Niếp Ngân.

Ông không nói gì, cũng không có tranh luận với Niếp Ngân nữa, trực tiếp chui vào trong xe.

Tần quản gia cùng Niếp Ngân sau khi cúi đầu chào tạm biệt, lại bắt đầu khởi động ô tô.

Nhìn vào kính chiếu hậu, hình bóng Niếp Ngân ngày càng nhỏ, Tần quản gia vẫn rất dè dặt quan tâm hỏi một câu: "Tiên sinh, thử cùng cậu ấy ôn hòa mà nói chuyện sao?"

Niếp Nhân Quân cười khẩy một tiếng, sau đó từ trong túi lấy ra điện thoại.

"Làm việc." Ông chỉ lạnh lùng mà nói hai chữ, liền ngắt điện thoại.

___

Trên bãi cỏ

Lãnh Tang Thanh há to miệng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ xấu hổ.

"Tôi, không phải nói sai chứ..."

Niếp Tích nhìn dáng điệu của Lãnh Tang Thanh, từ trong bụng mà phát ra tiếng cười.

"Này, song sinh, anh lớn lên đẹp trai như vậy, nên không phải là cái loại người thích rêu rao chuyện của người khác khắp nơi phải không?" Tim Lãnh Tang Thanh thấp thỏm không yên, trên mặt xuất hiện nụ cười mất tự nhiên.

Niếp Tích bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, làm ra một vẻ mặt khó hiểu: "Loại chuyện này rất khó nói, theo đạo lý tôi phải thông báo cho cha, chỉ có điều cái đó cùng với chuyện tôi đẹp trai không có liên quan."

Đôi mi thanh tú của Lãnh Tang Thanh cau lại, tràn đầy mất hứng: "Đem chuyện muốn nói để trong bụng cũng sẽ không sinh bệnh, chẳng lẽ anh nhỏ mọn như vậy, ngay cả một câu nói cũng không bỏ qua được sao?"

Niếp Tích nói giọng đầy ngụ ý: "Thế nào, một câu nói của Ngân trong lòng cô cũng quan trọng như thế sao? Nếu tôi đoán không sai, các người hẳn là không xa lạ đến nổi ngay cả sinh nhật của nhau cũng không biết đấy chứ chứ."

Một câu nói khiến Lãnh Tang Thanh ý thức được thay đổi của bản thân, không sai, không biết bắt đầu từ lúc nào, trong đầu mình lại nghĩ đến người đàn ông đó, làm sao cho anh vui, làm sao cho anh càng yêu mình...

Chậm rãi, cũng hoàn toàn quên mất phong cách của bản thân.

E rằng chỉ có trời mới tin, là cô từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ đại ca và nhị ca ra người đàn ông đầu tiên quan tâm và lo lắng như thế, hình như không còn thời gian để nghiệm chứng, cũng không cần thứ gì để chống đỡ, chỉ cần vừa tiếp xúc liền có thể long trời lỡ đất, chỉ cần một lần đi vào liền ở sâu trong đó.

Mọi thứ hình như xảy ra trong khoảnh khắc khi Niếp Ngân che chở trên người cô...

Không ...

Có lẽ ...

Còn sớm hơn...

Là ở trên máy bay...

Cô có chút sợ hãi mà cúi đầu...

Thế nhưng, theo như lời Niếp Tích nói, cái người đàn ông kia ngay cả sinh nhật cô cũng không biết, cô và anh cuối cùng có quan hệ gì? Cô vậy mà có thể cùng với một người đàn ông được xưng là xa lạ xảy ra nhiều chuyện như vậy, rồi hai bên lại xa lạ.

Niếp Tích nhìn đôi mắt sắp khóc của cô, vội vàng an ủi nói: "Giỡn thôi, đừng ủy khuất như vậy, không biết sinh nhật cũng là chuyện bình thường, sinh nhật mỗi người bạn gái của tôi, tôi đều không nhớ."

Lãnh Tang Thanh vẫn cúi đầu, không nói gì.

Niếp Tích thấy cô không có phản ứng, lo lắng mà gãi gãi đầu: "Người đàn ông như Ngân là người đáng để phụ nữ yêu, cô vì anh ấy mà làm nhiều chuyện như vậy, đừng tưởng anh ấy không biết, chẳng qua anh ấy không nói mà thôi."

Cả người Lãnh Tang Thanh u uất, nước mắt hình như sắp trào ra.

Vẻ mặt Niếp Tích ủ rũ: "Được rồi tôi quên tất cả những chuyện nghe được vừa rồi, cô cũng quên, được không? Coi như cô vừa mới đi đến đây, trở lại lúc tôi còn đang đánh gôn.”

Lãnh Tang Thanh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, dáng vẻ tươi cười của một người tìm cách thỏa hiệp, bày tỏ đồng ý, nhưng trong ánh mắt không che được một tia lo sợ, cô không nói nữa, cuộn người lên ngồi bãi cỏ, hai tay ôm gối, ngơ ngác mà nhìn bầu trời.

Một đám mây lớn đã che mất mặt trời, ở rìa đám mây giống như có một lớp kim loại, lấp lánh chiếu ra tia sáng hoa mỹ, mang đến cho người ta một loại giải thích khác về ánh sáng mặt trời.

Thứ tuyệt đẹp này, suy cho cùng là bởi vì ban ơn cho ánh sáng, hay là sự truyền đạt của đám mây? Vì sao hai thứ mâu thuẫn nhau, lúc không nên thay thế nhau lại tuyệt mỹ như vậy?

Lòng Lãnh Tang Thanh, cũng có chút giống như ánh sáng bên rìa đó.

Niếp Tích ở bên cạnh, cố ý vô tình mà đánh một gậy gôn, ánh mắt nhìn theo gậy gôn, từ mặt đất, bay đến nơi xa, lại về mặt đất, lại ném đi xa...

Di chuyển trôi chảy, lúc này nhìn qua dường như không còn vẻ ngang ngược thường ngày, biểu cảm trên mặt bất ngờ bình tĩnh, một đôi mắt thâm thúy, có chút suy nghĩ, không thể nghi ngờ.

"Đùng đùng..." Bầu trời vang lên tiếng sấm.

Đem sự yên tĩnh lúc này càng thêm yên tĩnh.

...

"Này!" Niếp Tích mở miệng trước.

"Ừ?"Lãnh Tang Thanh bị Niếp Tích cắt ngang mạch suy nghĩ.

"Lần trước Ngân rời khỏi nhà, đến bây giờ lần thứ hai trở về, hết thảy đúng mười hai năm." Đang nói chuyện, Niếp Tích không rời khỏi hướng của gậy gôn, thâm thúy như cũ.

"Mười hai năm? Anh ấy không phải ở nơi này sao?" Lãnh Tang Thanh có chút gật mình.

"Không phải, anh ấy ở bên ngoài có chuyện riêng." Niếp Tích ngừng động tác, giơ cánh tay phải lau mồ hôi.

"Cái tên bất hiếu kia, lại mười hai năm không có về nhà, anh ta rốt cục bận nhiều lắm sao." Lãnh Tang Thanh mặc dù đang quở trách Niếp Ngân, nhưng trong lời nói đều có thể nghe ra một chút yêu thương.

Niếp Tích cong môi, nói chuyện mà cười cười: "Nghe cha nói, anh ấy ở bên ngoài có rất nhiều kẻ thù, cho nên vì không quấy nhiễu nơi này, anh ấy vốn không trở lại đây, đối ngoại đều tuyên bố không có người nhà."

Lãnh Tang Thanh tập trung tinh thần lắng nghe, đối với bí mật của Niếp Ngân, cô càng có hứng thú.

Niếp Tích ngồi xuống, không hề gần Lãnh Tang Thanh, giữa hai người có thể để một chiếc xe đua.

"Các người lần này đi, không biết lúc nào có thể gặp lại." Ánh mắt Niếp Tích nhìn ra xa, bắt đầu có chút u buồn.

"Haiz, cái tên song sinh nhà ngươi, cũng có vẻ mặt này!" Lãnh Tang Thanh đứng dậy, đi tới bên cạnh Niếp Tích, lại ngồi xuống, một tay khoát lên vai anh: "Thế nào? Mười hai năm không gặp đại ca, đột nhiên biết phải đi, trong lòng có cảm giác gì?"

Niếp Tích không nói gì, cũng không nhìn Lãnh Tang Thanh.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .